Thứ Tư, 9 tháng 4, 2014
Bí ẩn Hồ Con Rùa và vận số “thầy bói quốc gia”
Nó lừng danh đến nỗi, vào ngày Cá Tháng Tư năm 1998, một tạp chí Anh quốc đã loan báo một bản tin ngắn: “Chính phủ Mỹ quyết định mua thảy công trình kiến trúc Hồ Con Rùa đem về tòa Bạch Ốc. Quân đội Mỹ phải điều 4 máy bay trực thăng treo cáp 4 hướng để đưa Hồ Con Rùa vượt nửa vòng trái đất đem về Mỹ”. Dù chỉ là dòng tin Cá Tháng Tư mua vui cho bạn đọc nhưng điều đó chứng tỏ Hồ Con Rùa đã được nhiều người biết danh tiếng. Từ cổng Khảm Khuyết đến cổng Trường Quốc tế Hồ Con Rùa nằm tại giao lộ ngã 4 đường Võ Văn Tần, đường Trần Cao Vân và 2 nhánh đường Phạm Ngọc Thạch ở trọng tâm quận I, TP.HCM. Do nằm giữa 4 ngã đường nên ngoài chức năng tạo cảnh quan kiến trúc đô thị, tạo không gian khoáng đãng, Hồ Con Rùa còn kiêm thêm chức năng phân luồng liên lạc như một vòng xoay điều tiết lưu lượng xe. Điều ưa là, từ thuở mở cõi phương Nam, khi xây dựng thành Bát Quái vào năm 1790 để trấn thủ hướng Tây Nam, chúa Nguyễn đã chọn vị trí của Hồ Con Rùa hiện tại làm cổng Khảm Khuyết của thành Bát Quái. Thành Bát Quái (tên gọi dân gian là thành Quy) được xây theo hình bát quái đồ có 8 cổng: Càn, khảm, cấn, chấn, tốn, ly, khôn, đoài. Theo các nhà phong thủy học, từ thuở hoang vu rừng rú ấy, chúa Nguyễn đã nhìn thấy địa thế chiến lược quan yếu của cổng Khảm. Từ cổng Khảm, lính canh có thể quan sát quờ quạng mạn bắc của Gia Định. Đến thời Vua Minh Mạng, cổng thành Khảm được đổi tên thành Vọng Khuyết. Sau vụ án oan của Lê Văn Duyệt, vào ngày 5.7.1833, Lê Văn Khôi cùng 27 chân tay chiếm thành Bát Quái, giết những viên quan sàm tấu, báo thù cho cha nuôi. Đêm đó, Lê Văn Khôi cùng bộ hạ dùng đầu lâu kẻ thù TẠI ĐÂY lập đàn tế cha tại cổng Vọng Khuyết. Cuộc khởi nghĩa của Lê Văn Khôi bị dập tắt 2 năm sau. Khi triệt phá xong Lê Văn Khôi, vào năm 1837, Minh Mạng cho phá bỏ thành Bát Quái, xây một thành nhỏ hơn mang tên thành Phụng. Vọng Khuyết trở nên một trạm gác tiền tiêu ở ngoài vòng thành Phụng, được người dân gọi là trạm Vọng Khuyết. TẠI ĐÂY Bản lược đồ thành Quy và cổng Khảm Khuyết. Ảnh tư liệu. Giữa thế kỷ XIX, sau khi đánh chiếm Việt Nam, Pháp xây dựng thành phố Gia Định đồng thời nâng cấp một số tuyến đường, trong đó có con đường đi ngang trạm Vọng Khuyết được đặt tên là đường số 16. Vào ngày 1.2.1865, Thống đốc Nam Kỳ Grandìere đã đặt tên con đường số 16 là đường Catinat. Khi thị thành bắt đầu hình thành, nhu cầu về nước sinh hoạt đã khiến chính quyền thực dân để ý đến vị trí gò cao nơi trạm Vọng Khuyết. Năm 1878, một tháp trữ nước được xây tại vị trí trạm Vọng Khuyết gọi là Place de Château d'Eau. Đến năm 1921, dân số Sài Gòn tăng cao, nhu cầu liên lạc cũng tăng theo, thực dân Pháp phá bỏ tháp nước để mở mang đường. Con đường mới có tên là Garcerie. Và vị trí tháp nước trở nên giao lộ 4 ngã. Ở giữa vòng xoay, họ cho xây một tượng đài ba quân sĩ bằng đồng và hồ nước nhỏ để kỷ niệm 6 vạn binh sĩ thuộc khối quân sự Pháp chết trong Thế chiến I. Người Việt gọi tượng đài ấy bằng cái tên khinh miệt là "tượng ba hình". Vị trí tượng đài được gọi là Quảng trường Maréchal Joffre - Tên một thống chế Pháp từng cầm quân xâm lược nước ta. Năm 1956, Ngô Đình Diệm ra lệnh đập bỏ tượng đài, chừa lại hồ nước. Vị trí này được đổi tên thành Công trường đội viên trận vong, sau đổi thành Công trường Chiến sĩ Tự do. Năm 1965, sau khi được Mỹ cất nhắc lên làm Tổng thống Đệ nhị Việt Nam Cộng hòa, Nguyễn Văn Thiệu nghe lời xúi của thầy bói Huỳnh Liên bắt đầu xây dựng tượng đài Chiến sĩ Tự do. Để tìm bản thiết kế đẹp nhất, Nguyễn Văn Thiệu chi ngân sách tổ chức ở đây một cuộc thi thiết kế. Và bản vẽ của kiến trúc sư Nguyễn Kỳ đoạt giải nhất được chọn xây dựng. Theo mẫu này, tượng đài chỉ có một cột cao. Trên đỉnh cột là hình hoa xòe nở. Dưới chân cột là đường viền trồng cỏ. Đến năm 1967, công trình kiến trúc này chịu thêm một lần chỉnh trang, cũng do "thầy bói quốc gia" Huỳnh Liên xúi giục. Năm 1970, thầy tướng Huỳnh Liên còn xúi Nguyễn Văn Thiệu tái thiết thêm vài lần nữa để "trấn mạch, yểm cung mạng nhằm được làm vua vĩnh viễn". Việc thay đổi đã biến tượng đài đội viên Tự do không còn nguyên mẫu ban đầu của kiến trúc sư Nguyễn Kỳ. Theo mẫu vẽ “bằng mồm” của Huỳnh Liên, tượng đài có thêm 5 cột bê tông để chống đỡ cho đóa hoa xòe. Dưới chân cột là ao nước có đường kính 99,99m (chứ không tròn 100m như nhiều người vẫn nghĩ). Trên mặt ao nước có 4 đường đi hình bán nguyệt nối bờ mép ao, lửng lơ trên mặt nước hồ giao nhau tại trọng tâm. Điểm nhấn đặc biệt của Công trường đội viên Tự do là tượng 1 con rùa to đúc bằng đồng đang gồng mình đỡ một tấm bia thạch anh ghi danh sách đọc thêm một loạt các nước. Sau khi hoàn tất, công trình này được đổi thành tên hành chính là Công trường Quốc tế nhưng người dân vẫn thích gọi là Hồ Con Rùa. Năm 1976, tượng con rùa đội bia bị một nhóm phản động phá bỏ. Suốt gần nửa thế kỷ qua, nhiều người vẫn không hiểu ý nghĩa của con số 99,99m lối đi trên mặt hồ và 5 cột chống đỡ của Hồ Con Rùa. Bí ẩn của những chi tiết đó hoàn toàn không có trong bất kỳ tài liệu nào trong dinh Tổng thống Việt Nam Cộng hòa cũng như tàng thư quốc gia. Nó không là bí hiểm tuyệt mật của chính quyền Việt Nam Cộng hòa nhưng lại là tư liệu cá nhân chủ nghĩa tuyệt đối bí ẩn của Nguyễn Văn Thiệu. Với Nguyễn Văn Thiệu, những bí hiểm đó mang ý nghĩa sống còn, chỉ có thầy bói Huỳnh Liên biết. Để giữ bí mật, Huỳnh Liên đã phải tuyên thệ "sống để dạ, chết mang theo" với Nguyễn Văn Thiệu. Sau này, do nghèo khó, Huỳnh Liên đã dùng bí hiểm này đổi vài ký gạo với một người hàng xóm. Xác thực là, ông ta đã phải dùng câu chuyện bí hiểm này chứng minh mình là thầy bói tầm cỡ nhà nước của Việt Nam Cộng hòa nhằm tạo lòng tin kiếm khách coi bói độ nhật qua ngày. Thế là trước khi chết, Huỳnh Liên đã "sống để dạ, chết quên mang theo". Theo CAND
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét